Một ngày nọ, có người chạy đến trước mặt một cao nhân, vừa khóc vừa kể lể:
“Thưa ngài, vì sao con làm việc gì cũng đều không thành? Số con thật khổ!”.
Vị cao nhân điềm tĩnh trả lời anh rằng:
“Đó là vì con không học được cách giúp người mà thôi”.
Người đàn ông nước mắt giàn giụa, nói:
“Nhưng thưa ngài, con chỉ là một kẻ nghèo đói, ngày ăn không đủ bữa, lấy gì để giúp người khác đây ạ!”.
Cao nhân nghe xong, mỉm cười hiền từ nói với anh ta rằng:
“Không phải thế! Này con, một người dù chẳng giàu sang, không tiền bạc, dù nghèo khổ mấy cũng vẫn có thể cho người khác được 7 thứ này. Để ta giảng cho con nghe. Đó là:
THỨ NHẤT, giúp người bằng vẻ mặt. Con có thể tặng người khác vẻ mặt tươi cười, niềm nở.
THỨ HAI, giúp người bằng lời nói. Con có thể cho người khác những lời cổ vũ, an ủi, động viên, lời khiêm tốn và lời ấm áp.
THỨ BA, giúp người bằng tấm lòng. Con hãy mở rộng lòng mình và đối xử chân thành với người khác.
THỨ TƯ, giúp người bằng ánh mắt. Con hãy dùng ánh mắt trìu mến, cái nhìn thiện lương dành tặng mỗi người mà con gặp trên đường đời.
THỨ NĂM, giúp người bằng hành động. Con hãy thật lòng giúp đỡ người khác, làm điều tốt cho người.
THỨ SÁU, giúp người bằng chỗ ngồi. Khi đi xe hay thuyền, có thể đem chỗ ngồi của mình tặng cho người khác.
THỨ BẢY, giúp người bằng nơi ở. Con có thể đem phòng trống, không sử dụng để cho người khác nghỉ nhờ một đêm.
Dù giàu hay nghèo, bất luận là ai, chỉ cần học được 7 điều ấy thì cuộc đời họ sẽ mãi ngập tràn hạnh phúc, có đâu còn đau khổ, buồn bực nữa đây, con của ta!”.
Người đàn ông nghe xong chợt như bừng tỉnh cơn mê, cúi rạp người xuống, run rẩy nói: “Thưa ngài, giờ thì con đã hiểu. Trên đời, người cho đi nhiều nhất chính là người hạnh phúc nhất!”.
(Sưu tầm)